Một ngày nọ, một người đàn ông đang ngồi trên bờ sông, nhìn vào sông chảy đi. Sông đang chảy dài, chảy tĩnh, như thể không có đầu, không có đuôi. Người đàn ông tự hỏi: “Sống, chết, đều là một trò chơi. Thế thì, trò chơi này có đích gì?”
Người đàn ông này là Tống Thụy, một người già, khá đam mê với các vấn đề triết học. Tống Thụy biết rằng, trò chơi của sự sống và sự chết không chỉ là một trò chơi đơn thuần. Nó chứa đựng ý nghĩa sâu sắc về sự sống, về con người.
Sự sống và sự chết, đôi khi chúng ta cảm thấy chúng là đối diện cực ngược của nhau. Nhưng Tống Thụy biết rằng, chúng ta có thể hiểu chúng theo nhiều cách khác. Chúng ta có thể xem sự sống và sự chết như là một trò chơi, trong đó, chúng ta có thể học hỏi, tìm hiểu về bản thân và về con người.
Trò chơi này bắt đầu khi chúng ta sinh ra, và tiếp tục trong suốt cuộc đời. Chúng ta chơi với sự sống, chơi với sự chết. Chúng ta học hỏi, tìm hiểu, và đôi khi, chúng ta thất bại, chúng ta khóc. Nhưng Tống Thụy biết rằng, dù khó khăn như thế nào, chúng ta vẫn có thể tiếp tục chơi, tiếp tục học hỏi.
Sự sống và sự chết, chúng ta có thể xem chúng như là một trò chơi đầy thú vị. Trong trò chơi này, chúng ta có thể cảm nhận được sự phong phú của cuộc sống, cả những khoái cảm tốt đẹp, cũng như những đau khổ. Trò chơi này đòi hỏi chúng ta phải đối mặt với bản thân, với thế giới xung quanh.
Tống Thụy nghĩ rằng, trò chơi của sự sống và sự chết có đích. Đích là giúp chúng ta hiểu rõ hơn về bản thân, về con người. Trò chơi này có thể khiến chúng ta cảm thấy khó khăn, nhưng nó cũng có thể khiến chúng ta cảm thấy rất phong phú.
Tống Thụy nhìn vào sông chảy đi. Sông đang chảy dài, chảy tĩnh, như thể không có đầu, không có đuôi. Người đàn ông tự hỏi: “Sống, chết, đều là một trò chơi. Thế thì, trò chơi này có đích gì?”
“Đích là hiểu rõ hơn về bản thân, về con người”, Tống Thụy tự trả lời. “Sự sống và sự chết, chúng ta có thể xem chúng như là một trò chơi đầy thú vị. Trong trò chơi này, chúng ta học hỏi, tìm hiểu. Chúng ta cảm nhận được sự phong phú của cuộc sống, cả những khoái cảm tốt đẹp, cũng như những đau khổ. Trò chơi này đòi hỏi chúng ta phải đối mặt với bản thân, với thế giới xung quanh. Đó là điều mà tôi gọi là ‘đích’ của trò chơi này”.
Tống Thụy cười rồi cất mắt. Người già biết rằng, cuộc đời không may mắn lúc nào cũng sẽ kết thúc. Nhưng anh ta cũng biết rằng, dù khó khăn như thế nào, chúng ta vẫn có thể tiếp tục chơi, tiếp tục học hỏi.
“Sống, chết, đều là một trò chơi”, Tống Thụy nghĩ. “Và trong trò chơi này, chúng ta sẽ tìm thấy ý nghĩa sâu sắc về sự sống, về con người”.
Những lời nói của Tống Thụy như một dòng sóng biển chiếu qua tâm trí. Sóng biển này cho thấy rằng, sự sống và sự chết không chỉ là một trò chơi đơn thuần. Chúng