Trong chuyến đi đến Hải Phòng, tôi đã có cơ hội đến một sân khấu nhạc, nhìn thấy những người骑师 vui vẻ chơi bàn phim. Họ đứng trên bàn phim, tay cầm đĩa nhạc, đôi mắt sáng chói, như thể họ vừa phát hiện ra một điều thú vị. Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú khi nhìn thấy họ chơi bàn phim, vì đó là một nơi tôi chưa từng đến trước đây.
Sân khấu nhạc ở Hải Phòng này rất lớn, có nhiều bàn phim, mỗi bàn phim có một người骑师 chơi. Tôi ngồi ở một bàn phim và xem骑师 chơi, cảm thấy rất vui. Bàn phim có một cái khung đĩa nhạc, đĩa nhạc có những hình ảnh trên mặt, rất hấp dẫn.骑师 chơi bàn phim rất tốt, tay cầm đĩa nhạc rất ổn, không để đĩa nhạc chạy ra khỏi khung. Tôi thích cách骑师 chơi, cách ông ta vận động tay cầm đĩa nhạc, rất đáng học.
Sân khấu nhạc ở Hải Phòng còn có nhiều người xem, họ ngồi quanh bàn phim, xem骑师 chơi. Mọi người đều rất vui, lao lao cười. Tôi cũng cười với骑师, cảm thấy rất hạnh phúc.
Khi chiều tối đến, sân khấu nhạc bắt đầu phát những bài hát lớn.骑师 chơi bàn phim với đĩa nhạc lớn, tiếng ồn lớn từ đĩa nhạc, khiến tôi cảm thấy như đang ở trong một phong trào âm nhạc. Tôi thích cảm giác này, cảm giác như đang sống trong một phong trào âm nhạc.
Khi chiều sáng sớm đến, tôi vẫn còn ngồi ở bàn phim, xem骑师 chơi. Ông ta chơi bàn phim rất tốt, tay cầm đĩa nhạc rất ổn, không để đĩa nhạc chạy ra khỏi khung. Tôi vẫn còn cười, cảm thấy rất hạnh phúc.
Chuyến đi đến Hải Phòng của tôi đã kết thúc, nhưng tôi vẫn còn nghĩ về sân khấu nhạc và骑师 chơi bàn phim. Tôi muốn học cách chơi bàn phim như骑师 vậy, tay cầm đĩa nhạc ổn ổn, không để đĩa nhạc chạy ra khỏi khung. Tôi cũng muốn có thể chơi bàn phim với những bài hát lớn như ở Hải Phòng, khiến tôi cảm thấy như đang ở trong một phong trào âm nhạc.
Tôi sẽ không quên chuyến đi đến Hải Phòng này, không quên sân khấu nhạc và骑师 chơi bàn phim. Đây là một kỷ niệm đẹp cho tôi, một kỷ niệm về âm nhạc và vui vẻ.